Chuyện gánh đu đủ "bá chủ" chợ Phạm Thế Hiển từ năm 1970 và người phụ nữ "quyền lực" đằng sau nó

Tại chợ Phạm Thế Hiển (Q.8, TP. HCM) có một gánh đu đủ tươi. Chợ rất rộng, song gánh đu đủ nhỏ bé ấy lại rất dễ tìm. Chỉ cần chọn đại một ai đó rồi nói bốn chữ nhiệm màu "đu đủ dì Hạnh" thì không một ai là không biết. Họ sẽ chỉ bạn tới gánh đu đủ khiêm tốn nép mình dưới mấy tán ô gần cổng chợ. Đó là một gánh đu đủ nhỏ bé nhưng chẳng hề kém nổi bật, từ xa nhìn đã thấy ê hề những quả đu đủ vàng ruộm hấp dẫn, "chói chang" không thua nắng Sài Gòn.

Đu đủ này được cắt sẵn, ướp với đá, vốn cũng không có gì đặt biệt nhưng vẫn luôn "cháy hàng". Chuyện này nghe thôi cũng thấy là lạ, chỉ là đu đủ thì ở đâu mà không mua được, từ siêu thị mát mẻ cho đến các sạp trái cây đa dạng. Hơn nữa, được biết rằng gánh đu đủ này chỉ bán độc nhất một món là đu đủ tươi, ăn tại chỗ thì thêm ít đá, hoặc không thì mua về, có thể mua lẻ hoặc mua cả trái. Có nhiều cách mua khác nhau song mặt hàng thì chỉ có một, chẳng thêm sữa cũng không có đường, càng chẳng có những món ăn từ đu đủ khác như sinh tố.

"Một ngày bán được phải đến trăm trái," dì Hạnh trả lời đơn giản khi được hỏi, gương mặt lấm lem mồ hôi không giấu được nỗi tự hào. Dì cho hay, đu đủ dì bán có xuất xứ Long An, nhà trồng, được lấy thẳng từ vựa đu đủ của dì ruột mình. Đích thân dì chọn những quả ngon, ngọt và chất lượng nhất để gánh đem bán.

Quả đúng như thế, gánh đu đủ vào độ khoảng 10 giờ sáng chỉ còn sót lại rất ít, chứng tỏ đã trải qua không ít cuộc "càn quét" của thực khách. So với một gánh đu đủ quá nhỏ thì con số "trăm quả" mỗi ngày thật sự rất khó tin, nhưng không tin cũng chẳng được. Tuy bảo rằng giờ này khách đã ít đến rồi, nhưng đó là khách đến ngồi lại, còn xuyên suốt thời gian mình ngồi ăn và trò chuyện với dì, khách đến mua đi liên tục khiến dì chẳng ngơi tay. Dì Hạnh nói, "có khi họ mua tới cả trăm ngàn đu đủ, gia đình họ đông đDì Hạnh là người phụ nữ miền Tây chất phác, phóng khoáng điển hình, dì nói rất nhanh, giọng hào sảng: "Có nuôi ai đâu nữa mà bán, bây giờ bán "từ thiện" vậy thôi, trưa mệt, về còn nghỉ ngơi!"

Câu nói này chứa đựng một sự tự hào khó giấu, vì sau khi nói ra câu này, dì Hạnh đã kể về hai cô con gái đã thành tài. "Đứa nào cũng giàu cả," dì nói. Vậy nên, người phụ nữ hoạt bát ấy chỉ bán đu đủ vì muốn lao động, và cũng vì nhu cầu ăn đu đủ tươi ngon của thực khách. Gánh đu đủ của dì Hạnh khai trương từ cuối năm 1970, tính đến hiện tại đã gần 50 năm.

"Dì vẫn luôn ở đây trong suốt 50 năm?" Mình ngạc nhiên hỏi, và dì gật đầu. Gánh đu đủ nhỏ bé ấy bằng một cách nào đó đã trụ vững tại chợ khoảng thế hiển gần năm thập kỷ. Đây là con số mà ngay cả những hàng quán quy mô khác phải ao ước. Gánh đu đủ của dì không có bảng hiệu, cũng chẳng có quảng cáo. Tất cả những gì có được chỉ là từ những trái đu đủ ngọt mát cùng sự chân thành nhiệt tình của dì Hạnh. Ngoài ra, dì Hạnh còn có "chương trình đền bù" mà không nơi nào có, ấy là "đu đủ không ngọt thì tôi hoàn lại tiền!"

Và có lẽ là đu đủ ngọt thật, nên suốt bao nhiêu năm, dì chưa hoàn lại tiền bao giờ.ấy."

Ngoài ra dì còn bán đu đủ trái với độ chín khác nhau, cần ăn bao giờ thì nói với dì, dì khẳng định rằng sẽ chọn sao cho vừa ăn. Một trái đu đủ đồng giá 40k. Đặc biệt là dì không cân, chỉ bán với giá đó, tuy nhiên có vẻ như khách chẳng phiền về việc này vì trong lúc mình ngồi, đã có khoảng 2 đến 3 khách mua đu đủ. Ai cũng có vẻ rất quen với cách không cân này của dì, ai cũng rất tin tưởng dì.

 

1
Bạn cần hỗ trợ?